Cô vẫn tự lập để học cho phim mau chay ve tim mình cách sống mạnh mẽ như cái cây vươn lên trên sa mạc khô cằn. Mọi chuyện ập đến cứ như 1 giấc mơ, anh nhất thời không chấp nhận được nên xin họ cho anh thời gian suy nghĩ.Thông báo chuyến máy bay của toi chuẩn bị cất cánh,tôi tạm biệt Trinh.Tới chỗ kiểm soát,rồi lên máy bay.Ngồi vào ghế,tôi nhìn lại mọi thứ nơi chưa mọi kỉ niệm của tôi.Tất cả đã kết thúc rồi,sẽ chẳng còn những chuyện đau khổ tiếp diễn nữa.Anh đi lang thang và nghĩ về cuộc đời mình, nghĩ đến cô- người con gái anh yêu thương. Đúng là cứ như 1 giấc mơ, làm sao mà 1 đứa trẻ trong trại mồ côi mà lại có thân phận phức tạp đến thế? tại sao anh lại để lạc mất cô? Bây giờ anh nên làm gì?Cô bất cần, cô ngang bướng, nhưng đâu ai biết ẩn chứa trong lớp vỏ cứng cáp ấy là một tâm hồn mệt nhoài khi cứ phải gồng mình lên trước số phận và lòng người. Chênh vênh trên con đường về nhà, cô nhận ra bóng dáng quen thuộc đang đứng trước cổng đợi cô:

Tôi đâu có say, mà say thì có sao nào? Tôi không muốn che giấu phim những mớ cảm xúc hỗn độn này trong lòng nữa, tôi chán khi chúng cứ bám lấy suy nghĩ tôi. Tôi muốn được chạy trốn. Đang gục đầu suy nghĩ thì bất chợt anh nghe có tiếng bước chân, bản năng của 1 người cảnh sát làm anh nhạy cảm và biết có người đang đi về phía mình. Ngẩng đầu lên anh thấy 1 toán người đang hùng hổ đi về phía anh, trên tay họ còn cầm cả vũ khí. Linh cảm không lành , anh bắt đầu chạy hết sức có thể , đến 1 con hẻm, anh chạy đến ngõ cụt, lúc này thì chúng đuổi kịp. Và, 1 cuộc hỗn chiến đã xảy ra, tuy rằng anh là cảnh sát, rất giỏi võ nghệ nhưng bọn chúng đông quá, anh không tài nào ứng phó nổi. Tại sao lại là ngày hôm nay? Tại sao người đó lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao những xúc cảm trong tôi không thể trở lại , không thể bắt đầu với một ai khác? Tại sao?Cô gào lên trong những tiếng nấc và ngã gục trên vai anh từ lúc nào. Đêm! Ánh đèn đường buồn lay lắt.Ngày hôm sau, anh gọi điện cho cô không thấy tín hiệu trả lời. Anh chạy đi tìm cô, tìm đến những nơi cô thường đến. Một cú gậy phang thẳng vào lưng khiến anh kiệt sức, anh gục xuống và bắt đầu cơn mưa đòn. Chúng đánh anh, dữ dội, anh mệt mỏi rồi, anh buông lơi, mặc sức cho chúng muốn làm gì thì làm…

Nhưng tất mau chay ve tim cả chỉ là sự vô vọng. Anh hoảng hốt khi nghĩ cô sẽ rời khỏi nơi này, rời khỏi anh và ở nơi đâu có thể tìm thấy cô đây? Cô tìm đến quán cà phê nhỏ, ngồi trong đó và viết những dòng chữ vào mẩu giấy nhỏ. Có lẽ, Phong sẽ không đến đây lần thứ hai cùng mình nữa, không gian này quá buồn cho những ai đang mang nỗi sầu trong lòng. Nó vẫn cứ im lặng,còn Hắn thì cứ tiếp tục trêu chọc Nó đến khi Nó bật cười mới thôi.ấy mà nhờ có thế nên chẳng bao giờ Nó thấy nhàm chán mỗi ngày đến lớp cả.kết quả là có lúc Nó cười đến không thể ngừng luôn cơ.Nó hỏi tên Hắn và rồi im lặng,Hắn cũng không hỏi gì thêm mà chỉ lêu lêu chọc tức cho Nó thôi khóc.Cơn gió thu lau khô nước mắt hay là viên kẹo ngọt ngào của ai kia?trong sân trường chỉ còn lại Nó và Hắn,cây lá và gió. Có một thằng nhóc và một con nhóc đang rượt nhau,tay cầm kẹo mút,tiếng cười lấp đầy mùa thu. Những lời nói dành cho Phong chỉ là chống lại cảm xúc đang nhen nhóm, tồn tại trong mình. Không muốn lại rơi vào chiếc hố mà số phận biết đâu đấy đang săp đặt sẵn cho mình. Nó và Hắn ngồi cùng bàn,không biết là định mệnh trời đặt hay là gì nữa,Hắn luôn xuất hiện trong cuộc đời Nó-chọc tức Nó.Đêm mưa. Tôi nằm một mình, ngửa mặt lên trần nhà, nhìn ánh đèn vàng leo lét dồn dập cố tỏa sáng trong đêm.